Trong mắt em anh vẫn mãi là người đàn ông chuẩn mực nhất

Hôm qua bạn ghé chơi nhà, nhìn bạn mà mình ngỡ ngàng vì bạn đẹp lên quá nhiều so với lúc trước, trông bạn trẻ trung, sang trọng quá chừng. Nhìn lại mình quê mùa giản dị tự dưng đâm ra ngại ngùng. Chồng thấy mình có bạn thì vội đi làm nước mời, chỉ gật đầu chào bạn rồi lui ra ngay. Bạn vui vẻ hoạt bát kể đủ thứ chuyện trên đời, rồi thì cũng xoay quanh chuyện chồng con. Bạn kể lấy được người chồng giàu sang nên cuộc sống rất thoải mái.

Bạn không đi làm, chỉ ở nhà hoặc đi chơi đây đó. Nghe bạn kể mà mình cũng mừng cho số bạn may mắn nhưng trong lòng cũng chợt thấy ngậm ngùi… Bạn về, chồng hỏi mình đói chưa để dọn cơm ăn. Thì ra nãy giờ mình ngồi chơi, chồng đã lo xong bữa ăn tươm tất cả rồi. Mình huyên thuyên đủ chuyện về cô bạn vừa mới gặp còn chồng chỉ im lặng chẳng nói gì, chỉ lâu lâu gật đầu cho có lệ mà thôi. Tối, chồng nắm tay mình thủ thỉ: “Em có hối hận vì đã lấy anh không? Anh không giỏi giang nên không đem được cuộc sống sung túc như người ta…” Mình bất ngờ quá đỗi. Có lẽ anh chạnh lòng vì câu chuyện lúc sáng đây mà. Mà đúng là mình có so sánh anh với người khác thật.

Lâu lâu cũng hơi buồn buồn vì tủi thân nhưng có hối hận. Không thì hẳn nhiên là không rồi. Mình lại thấy may mắn nữa là khác. Tuy anh không đẹp trai hay gia cảnh khá giả nhưng tấm lòng anh dành cho mình chắc không ai có thể làm được đâu. Anh có rất nhiều ưu điểm: không hút thuốc, không nhậu nhẹt bê tha, không bài bạc. Mình chỉ mong vậy thôi là hạnh phúc lắm rồi. Anh sống rất mẫu mực. Đi làm về là phụ mình dọn dẹp nhà cửa. Cả hai đứa cùng nấu ăn chung rất vui trong khi với nhiều nhà khác chồng để mặc vợ làm, chỉ rung đùi ngồi chơi thôi. Lãnh lương được bao nhiêu là anh đưa mình hết. Chỉ khi nào cần thì kêu mình đưa lại.

Ba mẹ hai bên anh đều trọn đạo làm con, chẳng phân biệt nhà anh hay nhà em gì cả. Điều mình yêu nhất ở anh là từ lúc đi học đến khi đi làm, anh luôn tự đi lên bằng đôi chân của mình chứ không xin xỏ hay phụ thuộc vào ai cả. Làm từ công ty nhỏ rồi đến công ty lớn hơn một chút, anh luôn đi chậm nhưng mà chắc. Về phong cách đời thường anh cũng luôn giản dị. Mình thích nhất là được ngắm anh khi mặc áo sơ mi trắng với quần tây trông anh lúc đó thật dễ thương.

Anh chẳng bao giờ đòi hỏi mình phải mua cho anh đồ đắt tiền hay gì hết. Lúc nào anh cũng khuyến khích mình mua đồ đẹp để mặc vì anh bảo: “Vợ anh nếu được mặc đồ đẹp thì hẳn là rất xinh nên em đừng vì tiếc tiền quá mà không mua gì cả. Anh thấy em lâu rồi có sắm sửa gì đâu. Với lại phụ nữ thì rất cần chăm chút bản thân em à”. Chẳng biết anh nói có thật lòng không nhưng nghe thế thì người vợ nào mà lại không cảm động nhỉ. Vào những ngày sinh nhật hay kỷ niệm gì đó, anh thường tự tay mua cho mình những bộ trang phục rất vừa vặn và rất hợp ý mình. Trong công việc, anh cũng thường hỗ trợ mình rất nhiều. Ngày mình đi xin việc, anh hướng dẫn mình từng chút một để mình có thể hòa nhập tốt hơn. Nhiều lúc mình nóng nảy làm sai việc, anh thường lựa lúc mình vui vẻ trở lại mới phân tích cho mình hiểu. Nhờ thế mà từ ngày quen anh, tính mình cũng đằm hơn xưa rất nhiều.

Có những lúc gặp khó khăn trong cuộc sống, mình cũng hay than vãn rồi trách hờn anh này nọ. Những lúc ấy, mình thấy anh rất buồn. Anh lúc nào cũng bảo mình ráng đợi anh. Anh sẽ cố gắng nhiều hơn nữa để mình không phải khổ như bây giờ. Chồng mình đúng là ngốc thật! Lâu lâu mình nắng mưa chút thế thôi chứ nếu được chọn lại, mình vẫn sẽ chọn anh làm chồng. Có thể mình không đầy đủ như người khác về vật chất nhưng mình vẫn rất giàu có về tinh thần. Những khi ủ ê là chồng vừa đàn vừa hát cho mình nghe rất lãng mạn, lâu lâu lại còn tỉ mẩn xếp cho mình hình mấy con vật bằng giấy rất đáng iu nữa.

Và giờ chồng vẫn nhớ và đang thực hiện lời hứa ngày nào với mình đây nè. Anh vừa làm việc ở công ty vừa hùn vốn thêm với bạn để làm thêm dịch vụ bên ngoài tăng thu nhập. Thấy anh phấn đấu vì tương lai của hai đứa, mình vui lắm. Dù anh có thành công hay không, trong mắt em anh vẫn mãi là người đàn ông chuẩn mực nhất đó anh à. Hãy mãi như thế này hoài chồng nhé, yêu chồng thật nhiều!

Người tham dự: Lê Phương Mai

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *