Sự chuẩn mực luôn nằm trong những yêu thương

Tôi đã rất khó khăn để có được tấm ảnh về người mà tôi sẽ nói tới trong bài viết này. Cách xa gần 800 cây số, hôm nay bỗng trống rỗng khi thấy mình chẳng lưu giữ tấm hình nào về ông.

TÔI & BỐ!

Nếu hỏi trong tôi cái gì đang ẩn dấu, khó lục tìm, khó cảm nhận nhất, tôi biết rằng đó là tiếng bố. Nhiều khi thành ra thảng thốt và xa xôi. Nơi góc khuất ấy, kỷ niệm và kí ức cứ nhạt dần, thời gian và tôi cứ bào mòn… bào mòn… chậm dãi và nhức nhối. Bao nhiêu thứ thân quen, gần gũi từ xa xưa tôi cố nhớ, cố giữ để có cảm giác, vậy mà giờ tất cả cố tình phôi pha.

Tôi yêu bố! Tôi luôn muốn nghĩ và tin mình có điều đó, thậm chí là rất nhiều, nhưng quan trọng là bây giờ nó ở đâu, ở tận đâu trong tâm hồn tôi. Tôi cứ mò mẫm kiếm tìm, nhiều khi nghĩ rằng đã thấy, đã nâng niu giữ gìn nhưng lại thả tay vì nó như cát, lỏng quá và vì cả tôi đã nắm quá chặt? Người ta có quyền chai lì, tôi đã từng như vậy. Trong bản năng người ta cũng biết thích nghi, cái gì cũng: Dần rồi sẽ quen. Nhưng chao ôi, phải chai lì, phải quen trong cái bất động, trong sự lãng quên niềm yêu thương của chính mình thì thật đáng sợ. Tôi sợ một ngày tôi không còn thấy nhức nhối khi nghĩ về bố, một ngày tôi không còn cảm giác tê tái… một ngày tôi rời bỏ nỗi đau của lòng mình – một thời nó là nỗi đau, còn giờ đó là quá khứ đã ngủ yên, chỉ còn lại những vết bầm tím, không đau.

CON & BỐ!

Con cứ nghĩ một ngày chắc chắn con sẽ phải hối hận, sẽ phải dày vò vì khoảng cách giữa hai bố con mình. Bố như bức tượng ngạo nghễ mãi trên cao mà con cảm giác chưa một lần được chạm vào, kí ức ngày nhỏ cứ mờ dần, mờ dần, cả những nụ cười nhẹ nhõm yêu thương. Con muốn cầm bàn tay bố, à không, bố sẽ cầm bàn tay con.

Khi con và bố nhìn nhau, điều đó thật khó khăn. Chao ôi cái nhìn vụng về và vội vã. Khuôn mặt bố hốc hác, sầu não như đúng gần 60 năm nó đi qua. Ấy thế mà đôi mắt nhăn nheo lại ngượng ngùng, bối rối không thể giấu diếm. Dù sao con vẫn thích nó hơn là những quầng đỏ đờ đẫn, mệt mỏi. Con sẽ không quên những tia sáng ngượng nghịu ấy. Nó lẫn vào nụ cười, nụ cười như thể bao nhiêu năm mới lập lại, méo mó và vô cảm. Một khoảng sông sâu, sóng vỗ não nùng trong nơi sâu thẳm… thỉnh thoảng con tìm lại nụ cười hiếm hoi của bố trong những giấc mơ.

Tôi không có một người đàn ông lý tưởng với vẻ đẹp lịch lãm, hòa nhã, cũng không có biểu tượng cho sự tinh tế, biết sẻ chia, tôi chỉ có một người đàn ông sù sì, méo mó nhưng đó là người tôi luôn nghĩ về, tôi yêu trong cả những tổn thương chưa lành. Trong ký ức tuổi thơ của tôi, hình ảnh đứa trẻ được cồng kênh trên vai cha, được cha đưa đi công tác vùng xa, được ân cần đút từng thìa cơm nựng nịu vẫn mãi là những dư âm ngọt ngào. Đó chính là sự chuẩn mực mà ngay lúc này tôi cảm nhận được. Đi qua bao nhiêu năm tháng, tôi vẫn nâng niu những hình ảnh đó và tôi nhận ra rằng, sự chuẩn mực luôn nằm trong những yêu thương.

Người tham dự: Nguyễn Thùy Dương

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *