Phong cách chuẩn mực đơn giản, tự nhiên

Quen anh khi tôi đi phỏng vấn để tham gia một sự kiện quảng cáo cho công ty của anh. Hồi đó, anh là nhân viên kinh doanh nhưng lại được làm người phỏng vấn tuyển dụng cho sự kiện đó, cùng với vài người khác. Với sự năng động, nhanh nhẹn, nhiệt tình của mình, tôi đã để lại nhiều ấn tượng và được chọn để tham gia. Sau sự kiện ấy, tôi có gặp lại anh trên công ty anh để nhận quà. Ngày hôm ấy đã kết nối anh với tôi lại gần nhau… Tình yêu đơn giản và tự nhiên đến lúc nào không hay…

Tôi cảm nhận tôi yêu anh, vì anh là chính anh. Anh lúc nào cũng điệp khúc: “Anh chỉ là anh thôi” mỗi khi tôi đùa anh “giá như anh thế này, giá như anh thế kia”… Anh giản dị không cầu kỳ, giản dị đến mức nhiều người cũng góp ý với anh rằng, anh ăn mặc theo cách khác sẽ bảnh bao hơn. Anh cũng không chú ý đến vẻ bề ngoài. Đến khi yêu anh, tôi mới hiểu được rằng, đâu cứ phải ăn mặc đẹp, đi xe đẹp – con gái vẫn luôn nghĩ về vẻ bề ngoài và chăm chút cho vẻ bề ngoài như thế. Tôi thích anh mặc áo sơ mi. Con trai ai mặc áo sơ mi tôi cũng thấy đẹp – một vẻ đẹp thời trang nhưng cũng đầy lịch sự!

Anh là con người lãng mạn. Anh đã làm tôi bất ngờ khi lần đầu tiên được nghe tiếng harmonica – đó là lần chúng tôi vào công viên Bách Thảo chơi. Tôi đã nhìn cái kèn harmonica ấy rất lâu… Anh đã tặng tôi cây harmonica yêu quý của anh. Tôi vẫn giữ nó trong cặp, dù không biết chơi. Có lần đưa tôi đi café – một quán nhạc sống, với cây đàn guitar, anh đã lên hát tặng tôi bài “Phố xa”. Lại một lần nữa tôi bất ngờ, và thấy hạnh phúc. Và rồi liên tiếp những lần tôi đến nhà anh chơi, anh thổi sáo và chơi violin cho tôi nghe. Anh nhiều tài lẻ quá! Nhưng ở cuộc sống này, anh biết lãng mạn thế nào là đủ, để làm cho cuộc sống thi vị hơn. Lãng mạn, nhưng cũng cần thực tế.

Anh dạy cho tôi nhiều bài học trong cuộc sống, và những điều từ người yêu mình nói ra, có một sức hút lạ kỳ. Tôi thấy đúng và nhiều khi tự nhủ, phải làm theo.

Bất kỳ ai cũng có những điểm mạnh, điểm yếu của riêng mình – chắc ai cũng hiểu điều đó. Nhưng làm thế nào để nổi bật được điểm mạnh và hạn chế điểm yếu của mình thì đó là kỹ năng mềm không phải ai cũng biết. Công việc của anh đã cho anh những kỹ năng cần thiết, cộng với khả năng của mình, anh đã làm được điều đó. Anh còn dạy tôi, làm việc phải có trước có sau, có bắt đầu thì phải có kết thúc; đừng nghĩ mình không làm ở đây nữa thì sẽ không gặp lại họ nên cứ ngang nhiên bỏ đi. Tôi đã đi làm thêm ở một vài nơi, và còn nhiều non nớt với cái suy nghĩ trẻ con ấy, nên đã không có một câu xin nghỉ làm, một đơn xin thôi việc; bên công ty họ không gọi cho mình và mình cũng không yêu cầu gì nữa – thế là biết mình nghỉ việc thôi. Thật là một sai lầm!

Từ một người lúc đầu tôi nghĩ anh không có chí tiến thủ, giờ anh đã cho tôi thấy sự quyết tâm trong công việc và trong cuộc sống. Đó không đơn giản là dám nghĩ, dám làm mà còn là ý chí vươn đến thành công. Với quan điểm “phi thương bất phú”, và những gì học được từ những công việc trước, anh đã biến suy nghĩ cùa mình thành hiện thực, bằng việc kinh doanh đồ uống. Tôi ngỏ ý: “Để em giúp anh” thì anh bảo: “Đây là chiến trường của anh. Anh sẽ tự đi bằng đôi chân của mình”. Điều đó làm tôi hơi thấy buồn… nhưng tôi hiểu, anh có lý của anh. Hầu hết ai lúc đầu đi làm sale, hợp đồng đầu tiên cũng nghĩ ngay đến người thân bạn bè của mình, nhưng anh thì khác… Đó là ý chí của anh. Anh sẽ sống được trong cuộc sống khắc nghiệt này! Tôi tin như vậy.

Với mỗi người, phong cách chuẩn mực là khác nhau. Anh đã dạy cho tôi nhiều điều như thế. Từ lời nói đến hành động thật khó. Vậy mà anh đã làm được. Tuy những bước đường phía trước của anh còn nhiều chông gai, nhưng tôi tin anh đủ dũng cảm để đối đầu với nó. Tôi sẽ luôn ở bên ủng hộ anh. Với tôi, một người đàn ông như thế là đủ. Anh đã mẫu mực trong mắt tôi như thế, tự nhiên đến, và cũng giản dị, như chính anh…!

Người tham dự: Bùi Thị Kim Huệ

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *