Tôi đã chờ rất lâu để có cơ hội được viết về người đàn ông mà tôi hằng ngưỡng mộ – đó là anh trai của tôi. Anh tôi năm nay 36 tuổi rồi cái tuổi mà tôi nghĩ là đẹp nhất của một người đàn ông cả về gia đình lẫn sự nghiệp. Tính anh chín chắn điềm đạm, cư xử rất chừng mực và luôn sống hết lòng vì gia đình. Ngày xưa vì gia đình tôi quá nghèo lại đông con nên ngoại trừ những buổi đi học, anh phải ra đồng làm quần quật từ trưa đến chiều, buổi tối lại ngồi bán quán phụ mẹ… Bao nhiêu công việc vất vả trong nhà anh đều cáng đáng hết bởi sau anh là cả đàn em còn thơ dại nên ba mẹ chỉ còn biết trông cậy vào anh thôi.
Vất vả là thế nhưng anh học giỏi vô cùng có lẽ cái nghèo cái khổ đã giúp anh thêm phần nghị lực, không đầu hàng trước số phận của mình. Những ngày còn là sinh viên trường Sư Phạm Kỹ Thuật, anh đã biết đi làm thêm để đỡ đần tiền học cho ba mẹ. Trường của anh ở tận Thủ Đức. Vậy mà anh vẫn ngày ngày miệt mài đạp xe vô thành phố để dạy thêm. Cái ăn, cái mặc luôn thiếu thốn nhưng kết quả học tập của anh luôn khiến ba mẹ tôi rất tự hào. Anh luôn đứng đầu trong lớp về thành tích học tập, còn được nhận học bổng của trường. Quãng đời sinh viên cơ cực ấy chưa bao giờ làm chùn bước người con trai của miền quê nghèo khó mà dường như chỉ khiến anh có thêm nhiều động lực để cố gắng hơn. Gần mười năm về trước, anh đã biết chuẩn bị trước cho mình những kỹ năng cần thiết như học ngoại ngữ vi tính để sau này có cơ hội thăng tiến hơn trong nghề nghiệp của mình.
Thay vì bỏ tiền đi học tại các trung tâm lớn, anh chỉ học thêm ở các lớp dạy nhỏ để tiết kiệm chi phí. Anh thường tự mua sách về trau dồi thêm tiếng Anh và tiếng Pháp. Nhờ vậy mà sau này anh đã có được cơ hội quý giá được công ty cử đi học tập tại trụ sở chính của công ty tại Pháp. Sau này anh vẫn thường khuyên tôi muốn có cơ hội làm việc tốt thì phải rèn luyện thêm ngoại ngữ thật giỏi thì mới có cơ hội thăng tiến trong nghề nghiệp nhưng rất tiếc là tôi không giỏi như anh nên lúc nào cũng chỉ lẹt đẹt với vị trí nhân viên bình thường. Không phải đợi lúc tôi trưởng thành anh mới dạy thế đâu.
Tôi nhớ ngày xưa mỗi năm về nhà nghỉ hè, anh thường dạy mấy chị em tôi học bài. Tôi vốn lười nên thường trốn đi chơi. Những lúc ấy anh thường nhỏ nhẹ nói với tôi: “Bé Mai có muốn sau này được đi đây đi đó không? Có muốn đi làm giúp mẹ không?”. Khi tôi lí nhí gật đầu, anh lại nói tiếp: “Vậy thì bé Mai phải cố gắng lên. Phải học thật tốt thì sau này đời em sẽ không phải khổ như ba mẹ bây giờ, em có hiểu không?”. Anh còn dạy tôi rất nhiều bài học khác nữa. Dẫu chưa làm được những điều như anh mong muốn nhưng cho đến tận bây giờ, mỗi lần nghĩ về anh, tôi vẫn mãi nhớ hoài những lời dạy ân cần của anh ngày ấy. Ngày anh ra trường xin được việc làm tại một công ty xuất nhập khẩu, tháng lương đầu tiên anh đưa gần hết cho ba mẹ để phụ nuôi các em. Sau đó nhiều năm, anh lo cho từng đứa được ăn học đến nơi đến chốn. Chúng tôi lớn lên trong cuộc sống đủ đầy, chẳng phải khổ cực như anh ngày xưa nữa. Mỗi lần nhắc lại những ký ức ngày cơ cực, mẹ tôi vẫn thường khóc mãi vì thương anh ngày đó.
Anh có gia đình riêng đủ để bận rộn nhưng lúc nào anh cũng mải miết với những khóa học nâng cao hơn nữa. Quãng đường Phú Mỹ – Sài Gòn không ngăn được anh tìm đến kiến thức. Anh lại lao vào học để nhận thêm tấm bằng Thạc sỹ nhưng nếu bất kỳ ai hỏi anh vậy đủ chưa anh vẫn thường trả lời: “Học, học nữa, học mãi”. Đó cũng là phương châm sống của anh cho đến tận bây giờ. Xuống nhà anh chơi, tủ sách chất cao nhìn choáng ngợp. Mỗi khi bé con anh ngủ, anh lại ngồi đọc sách đến tận khuya. Tôi trông thấy mà thán phục vô cùng vì tôi cả năm cũng chỉ đọc được hai quyển sách là oải lắm rồi. Càng nghĩ về anh, tôi càng thêm xấu hổ cho bản thân mình. Chưa vướng bận con cái, gia đình mà đã ù lì rồi. Sau này còn đến mức nào nữa.
Thương và kính trọng anh nên bây giờ tôi cũng đang cố gắng thay đổi bản thân mình tốt hơn để anh không phải bận lòng thêm nữa. Tự hứa với lòng mình như thế. Nhất định tôi sẽ thay đổi. Bây giờ cuộc sống của anh đã ổn định phần nào. Anh gắn bó lâu dài với vị trí kỹ sư của một công ty phân bón và có thêm một công ty chuyên về cơ khí của riêng mình. Ở anh luôn toát lên phong cách của người đàn ông đĩnh đạc. Anh vẫn mãi là niềm tự hào của gia đình không chỉ về nhân cách sống mà còn vì sự thành công trong sự nghiệp. Với mọi người xung quanh, anh là người đàn ông hoàn hảo còn với riêng tôi, anh vẫn chỉ là người anh trai bình thường nên còn nhiều khuyết điểm mà tôi không thích như: khó tính, nghiêm khắc, đôi khi cũng hơi gia trưởng nhưng trên hết với những gì anh đã sống, đã làm thì đó vẫn là người đàn ông chuẩn mực nhất mà tôi hằng yêu quý.
Người tham dự: Lê Phương Mai