Chuẩn mực từ sự vươn lên

Trong cuộc đời chúng ta đã đi qua, mỗi con người đều để lại cho ta một ấn tượng nào đó, tốt có xấu có. Tất cả đều mang lại một nét rất riêng của cuộc đời. Cuộc sống là những chuỗi ngày dài khó khăn. Nếu ta có những người bạn tốt bên cạnh thì cuộc sống thì trở nên dễ dàng và tốt hơn dường nào… Và tình cờ tôi đã gặp được anh, người đã cho tôi thấy được một phong cách sống chuẩn mực từ những gì giản đơn nhất và làm cho tôi thấy được ý nghĩa của sống. Anh Dũng – người cùng sống trong phòng trọ chung với tôi.

Lúc đầu, khi nhận lời đến ở chung với anh, tôi rất e dè dù chúng tôi học cùng lớp nhưng ít khi gặp nhau nói chuyện, anh lại lớn hơn tôi ba tuổi. Tôi sợ khoảng cách tuổi tác sẽ khiến cho chúng tôi không hợp nhau… Nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng của riêng tôi và được xóa nhòa trong những ngày tháng tôi sống chung với anh.

Chắc các bạn lạ khi anh lại học đại học chung với tôi??? Không phải vì anh học kém mà ba năm trước anh phải từ bỏ giấc mơ đại học của mình vì lo cho đứa em. Gia đình anh nghèo lắm. Nhà có năm người con. Bố mẹ suốt ngày làm quần quật ở biển nên chỉ đủ miếng ăn sống qua ngày. Số tiền học và trang trải cho chi phí cuộc sống bây giờ chính là số tiền anh đã đi làm thêm dành dụm ba năm trước đó. Cuộc sống đôi khi không thể đi theo một con đường thẳng mà phải đi qua những con đường khác nhưng cuối cùng rồi sẽ tới đích nếu chúng ta biết quyết tâm.

Ở với anh, tôi cảm nhận như được sống trong một không khí gia đình vậy. Điều đó đã giúp tôi quên đi nỗi xa gia đình của người sinh viên xa nhà. Anh như một người mẹ chăm lo cho tôi từng li từng tí và giúp đỡ tôi trong cuộc sống hằng ngày. Tôi chưa thấy một người đàn ông nào có thể giỏi giang công việc bếp núc như anh. Món nào anh cũng làm được. Nấu ăn đối với anh như là một niềm đam mê vậy và anh cũng đang là phụ bếp ở nhà hàng để kiếm chi phí trang trải cho việc học hành.

Sáng, anh đi học. Chiều anh đi gia sư cho mấy đứa nhỏ và tối lại đi làm ở nhà hàng. Cuộc sống của anh thật quá bận rộn so với tôi, chỉ có một công việc duy nhất là ăn học. Mỗi tháng tôi đều sống bằng tiền gửi gia đình nhưng anh hàng tháng còn gửi tiền về cho ba mẹ ở quê lo cho mấy đứa em. Cực nhọc là thế nhưng trên khuôn mặt anh luôn nở nụ cười và thân thiện với mọi người, không bao giờ thấy anh trách cứ tôi lời nào. Với mọi người xung quanh, anh luôn hòa đồng, sống không riêng mình mà cho mọi người. Ai nhờ anh giúp gì anh cũng giúp bằng tất cả tấm lòng và sự nhiệt tình vì đơn giản đối với anh, mang lại hạnh phúc cho mọi người cũng là hạnh phúc của chính anh. Khi mình đối xử tốt với người khác thì người khác sẽ đối xử tốt với mình. Chí ít lòng mình cũng thấy vui.

Mỗi ngày, tôi càng khâm phục anh hơn. Anh cho tôi hiểu thế nào là cuộc sống và ý nghĩa cuộc sống. Mỗi ngày, đối với anh là những thử thách, phấn đấu, nỗ lực, quyết tâm. Thành công không thể tự đến với mình mà mình phải đi tìm nó và nắm lấy nó. Ước mơ của anh tôi là trở thành một vị thẩm phán, có thể dùng luật pháp bảo vệ mọi người và trừng trị kẻ xấu, đem lại sự thanh bình cho xã hội, bảo vệ bình yên cho những mọi người và tôi tin anh sẽ làm được vì đơn giản anh có lòng quyết tâm và một ý chí không bao giờ từ bỏ. Đêm, tôi chợt tỉnh giấc nhìn anh cặm cụi trên bàn học bên li cà phê đen. Cuộc đời cũng như li cà phê, có đắng cay, có ngọt bùi, có vượt qua đắng cay mới thấy giá trị ngọt ngào của thành công và có những người như anh mới thấy được giá trị cuộc sống này.

Người tham dự: Mai Xuân Tình

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *