Chuẩn mực của anh là nơi em có thể trở về sau giông bão

“Sợ vợ cũng là lẽ tự nhiên như trời và đất” Trích lược Khổng tử, Mặt dày tâm đen và Minh triết trong đời sống.

Đó là câu nói mà chồng tôi hay cười khi nói về vấn đề này với tôi. Có lẽ được một người đàn ông thông minh, có ý chí “sợ” với tôi đó lại là một hạnh phúc và may mắn lớn lao.

Thưở xưa, cũng chẳng dám mơ một chàng hoàng tử. Chỉ cần một người đàn ông có ý chí, biết vượt lên những ham muốn tầm thường của thể xác, biết yêu thương vợ con và chăm lo cho gia đình, lãng mạn tinh tế một tí thì quá tuyệt.

Rồi tìm mãi cũng thấy, thấy là phải cưới liền. Dù hai đứa quen nhau tính đến ngày đăng kí kết hôn chưa đầy ba tháng.

Dù một chút sợ sệt nhưng vẫn tin là mình đúng. Bí quyết chọn chồng của tôi chính là đừng nghe những gì to tát họ nói, hãy quan sát hành động, nhất là những hành động nhỏ nhặt nhất của người đàn ông.

Nhớ những ngày đầu gặp anh, tôi nghĩ sao trên đời lại có người trông khô khan đến thế. Vậy mà anh làm trái tim tôi rung lên nhè nhẹ những cảm tình khi một lần đi mua dép, anh đã cúi xuống để xỏ dép vào chân tôi. Lần thứ hai đó là khi hai đứa ngồi hóng mát, anh đã lôi cái bấm móng từ trong chùm chìa khóa để bấm móng chân cho tôi. Tôi thầm nghĩ rằng đó sẽ là một người chồng tận tụy…

Vẫn nhớ sự chu đáo và cẩn thận của anh lần hai đứa đi từ thiện, phải cắm trại qua đêm giữa rừng núi. Trời lạnh, gió thốc lồng lộng si cũng mất ngủ, riêng chỉ có lều mình mọi người đều ngủ ngon vì anh đã làm một cái lều thấp tè và xấu nhất trong tất cả nhưng nó chắc chắn và đủ che gió. Thấy hạnh phúc biết bao. Lúc đó thầm so anh với cái lều: Nhìn xấu xấu nhưng lại được làm cẩn thận và ấm áp.

Lấy nhau về, chồng là người đứng ra lo mọi việc trong nhà từ cái nhỏ đến cái lớn vợ chỉ việc an tâm và ngủ say. Chả thế mà tăng cân vù vù.

Đi ngủ thì hôm nào chồng cũng mắc màn. Đi làm về có lỡ quên để giày ở hè thì cũng không sợ mưa phải ướt vì chắc lúc động mưa, chồng thế nào cũng chạy ra cất hộ vợ rồi.

Vợ chồng có đi đâu, vợ than nắng là chồng lại nựng như trẻ con: cố lên vợ ơi, sắp đến rồi… thương vợ quá.

Vợ đi tắm, có lỡ quên đồ ở ngoài thì chỉ cần ới hoặc nhõng nhẽo một, tiếng chồng sẽ vui vẻ lấy. Mà vợ tính hay quên có phải quên mỗi một cái đâu, lúc thì cái khăn lúc thì cái kẹp tóc…Vợ cũng thương chồng lắm nên chỉ thỉnh thoảng mới quên thôi (thỉnh thoảng của vợ là khoảng chỉ có một tuần một lần thôi).

Chiều nào vợ đi làm về hơi mệt, chỉ cần chồng về thấy nằm đó là xoa đầu, rồi nựng vợ, chồng đi nấu cơm, còn học bài kẻo trễ nhé. Nên vợ rất hay bị đau đầu khi đi làm về, chả biết nguyên nhân tại sao.

Vợ phục nhất chồng ở cái cách cư xử với người khác, khéo ơi là khéo mà lại không giả tạo. Từ ngày có chồng, chồng chỉ dạy, vợ đã đỡ phải vướng vào thân rất nhiều nỗi lo vì cái việc cư xử quá thẳng thắn và đôi lúc thiếu tế nhị của mình. Nhất là với sếp và mẹ chồng.

Vợ thấy mình thật may mắn vì lấy chồng mà không phải vướng vào cảnh bị mẹ chồng làm khó. Thậm chí là mẹ chồng rất chu đáo. Vì chồng có tiếng nói trong nhà. Mẹ có không vừa lòng gì là chồng sẽ chỉ cách để vợ “nịnh” cho mẹ quên. Kể cả lúc ở nhà, chồng vẫn làm việc nhà hộ vợ. Hai vợ chồng vẫn rửa bát tự nhiên mà không sợ mẹ chồng lườm nguýt. Hehe.

Vợ không khéo lắm trong cư xử. Vợ lại còn ham ăn ham ngủ như trẻ con. Chồng hay chê thế. Nhưng mà vợ vẫn thích ngủ từ 10h, sáng sớm gần 7h mới dậy. Kệ chồng học tiếng Anh đến gần 11h mới đi ngủ nhưng 6h kém đã dậy để chuẩn bị lên trường, chiến đấu với cái học bổng qua Úc. Nhiều hôm tối ngủ chả được ôm,nửa đêm tỉnh dậy lúc nào là quay qua ôm bù lúc đó. Có lúc nhớ quá cứ muốn hít hà chồng mãi thôi.

Thương chồng thế.

Còn cái vụ tiết kiệm, hay cái gì cũng thế vợ chả cần nhắc nhở nhiều. Chỉ cần nói một lần là chồng làm răm rắp không phàn nàn. Nếu có quên thì lúc vợ cằn nhằn, chồng sẽ nói trước thế này: Vợ đã bảo rồi mà không nghe. Thế là vợ lại cười toe.

Chồng được cái tính này nữa. Vợ đi chợ mua sắm gì thì mua không tiếc tiền, cũng chẳng đòi hỏi cho mình…

Dù rất hài lòng với cuộc sống nhưng không phải lúc nào nó cũng ngọt ngào như thế. Có hôm hai vợ chồng cũng giận nhau nhưng rồi hòa nhanh thôi vì chồng không thể “đình công” thắng vợ, hôm chat với chồng, nghe chồng nói câu này mà thấy mình trẻ con và vô trách nhiệm:

– Anh định đình công với em à?

– Haha, anh đình công thì việc gia đình ai làm.

Sau lần đó, vợ chồng cũng không bao giờ giận nhau qua ngày nữa, có chuyện gì thì trước khi đi ngủ cũng lôi lên giường giải quyết hết – Lên giường nghĩa đen, cả nhà đừng nghĩ bậy nhé do lúc đó mệt nên sẽ chấp nhận chấm dứt cuộc chiến, sẽ đầu hàng hoặc bắt sống giặc ấy mà.

Chuyện vợ chồng thì đúng là kể có đến sáng đêm cũng không hết. Nhưng mình thấy rất may mắn vì có một ngôi nhà bình yên với một người chồng sẵn sàng giang tay đón vợ, nghe kể lể đủ thứ chuyện mà không phán xét vợ. Cảm ơn anh vì đã ở đó để em có thể thực sự trở về sau bao nhiêu giông bão.

___________________________________End______________________________________
P/s: Hôn nhân chắc chắn không phải là thiên đường. Nhưng đó chắc chắn là nơi em muốn đến cùng anh 

Người tham dự: Lê Tú Uyên

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *